Những trang sử đẹp như vàng với ngọc … Bóng muôn đời không thẹn với trăng sao …
Chuyên mục: CHUYÊN ĐỀ
“Tôi không thể không kính cẩn những gì gọi là đời sống. Tôi không thể không thương xót tất cả những gì thuộc về đời sống. Đó là điều tiên khởi và nền móng của tất cả các đạo đức.” — “Đạo đức không khác gì hơn là sự kính cẩn đời sống.”
“I can do no other than be reverent before everything that is called life. I can do no other than to have compassion for all that is called life. That is the beginning and the foundation of all ethics.” — “Ethics is nothing else than reverence for life.”
– Albert Schweitzer – (1952 Nobel Peace Prize)
Trong một trăm năm qua, sự xâm lăng bất ngờ của bóng ma tà linh cộng sản đã tạo ra một thế lực phản lại tự nhiên và nhân loại, gây ra những nỗi thống khổ và bi kịch vô bờ bến. Nó cũng đã đẩy nền văn minh của nhân loại đến bên bờ hủy diệt. Nó đã trở thành một thế lực cực kỳ tà ác chống lại vũ trụ.
Tại sao Pháp Luân Công, noi theo nguyên lý “Chân Thiện Nhẫn”, và đã được phổ biến ở hơn 100 nước trên thế giới, lại chỉ bị đàn áp ở Trung Quốc, chứ không phải ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới? Trong cuộc đàn áp này, mối quan hệ giữa Giang Trạch Dân và Đảng Cộng Sản Trung Quốc là như thế nào?
Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã tập trung các nguồn lực của đất nước vào việc phá hủy nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc. Sự phá hoại văn hóa Trung Quốc của ĐCSTQ đã được lập kế hoạch, tổ chức tốt, và có hệ thống, được thực hiện bằng mọi cách có thể sử dụng bạo lực của chính quyền. Kể từ khi nó được thành lập, ĐCSTQ chưa bao giờ ngừng “cách mạng hóa” văn hóa Trung Quốc nhằm cố gằng hoàn toàn phá hủy cốt lõi của văn hóa truyền thống.
Lịch sử 60 năm của Đảng Cộng Sản được viết bằng máu và những lời dối trá. Những câu chuyện đằng sau lịch sử đẫm máu này vừa cực kỳ bi đát vừa ít được biết đến. Dưới sự thống trị của ĐCSTQ, khoảng 60 đến 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội đã bị giết hại, để lại đằng sau những gia đình tan nát của họ.
Đảng Cộng Sản về cơ bản là một tà giáo làm hại nhân loại. Mặc dù ĐCSTQ chưa bao giờ tự gọi mình là một tôn giáo nhưng nó có tất cả các đặc điểm của một tôn giáo. Khi mới bắt đầu thành lập, nó coi chủ nghĩa Mác-xít là chân lý tuyệt đối trên thế giới. Nó sùng bái và tôn thờ Mác như vị thánh tinh thần của mình. Nó hô hào nhân dân tham gia vào một cuộc đấu tranh suốt cuộc đời vì mục đích là xây dựng một “thiên đường cộng sản trên thế giới”.
Những gì kinh khủng nhất là ĐCSTQ đang cố gắng hết sức phá hủy nền tảng đạo đức của cả đất nước, cố gắng biến mọi công dân Trung Quốc, đến các cấp độ khác nhau, trở thành những kẻ lưu manh để tạo ra một môi trường thuận lợi cho ĐCSTQ “tiến bước với thời gian”. Điều đặc biệt quan trọng đối với chúng ta là hiểu một cách rõ ràng tại sao ĐCSTQ lại hành động như những kẻ côn đồ và thấy rõ bản chất tội phạm của nó.
(Petrotimes) – Có lẽ chưa bao giờ vấn đề sắc đẹp trở thành nỗi lo thường trực với chị em phụ nữ như hiện nay. Nếu thời bao cấp, chỉ lo cái ăn đã là khó thì giờ đây chị em lo cho dáng chuẩn ba vòng, da căng láng mịn, mũi cao thanh tú, mắt to sáng long lanh… Và đây cũng là thời dịch vụ giải phẫu thẩm mỹ ăn nên làm ra, phát đạt.
Thế nhưng thời gian qua có nhiều chị em bị chết oan uổng vì giải phẫu thẩm mỹ đã làm cho nhiều người giật mình, mới nhất là vụ việc ở thẩm mỹ viện Cát Tường, bác sĩ nhẫn tâm ném xác nạn nhân xuống sông Hồng càng làm cho dư luận xôn xao, phẫn nộ. Trong đó có không ít chị em đang có nhu cầu chỉnh sửa, trùng tu nhan sắc sẽ chùng bước, lo lắng.
Vào năm 1965, cuộc diện chiến tranh Việt Nam thay đổi đột ngột. Lính ngoại quốc bắt đầu đổ bộ lên Việt Nam, không lực Hoa kỳ khởi sự trút bom xuống miền Bắc. Giữa lúc đó tại các đô thị miền Nam, một phong trào văn nghệ xuất hiện, lôi cuốn các giới trí thức, già trẻ một cách mãnh liệt. Đâu đâu cũng nghe người ta hát TÂM CA; hết đoàn thể này đến đoàn thể khác liên tục tổ chức những chương trình Tâm Ca.
Mọi người say mê thở không khí Tâm Ca, dù là người Phật giáo, người Công giáo, dù là người chống hay không chống chế độ Bắc Việt. Rồi qua những cuộc tranh đấu, Tâm Ca trở thành một phong trào bao trùm nhiều giới quần chúng. Chúng tôi gọi đó là phong trào TÂM CA PHẢN CHIẾN, chữ phản chiến hiểu theo nghĩa không muốn chiến tranh, cho dù là loại chiến tranh nào. Dựa vào hoàn cảnh lịch sử, dựa vào thái độ của người nghe, người hát cũng như dựa vào âm nhạc và lời ca, chúng ta thử tìm hiểu ý nghĩa của phong trào văn nghệ này như thế nào. Đọc tiếp “Phân tích các Phong trào Văn nghệ Tranh đấu tại miền Nam từ 1965 đến 1969: Phần 1 – Phong trào Tâm ca”→
Vào năm 1966, cuộc chiến Việt Nam trở nên dữ dội hơn. Bom đạn trút xuống quê hương càng ngày càng nhiều, lính ngoại quốc đổ bộ lên đất nước càng ngày càng đông. Những phong trào tranh đấu ở các đô thị bị đàn áp tơi bời. Biến cố miền Trung được mang tên là “một cuộc nội chiến trong một cuộc nội chiến”: Máy bay, xe thiết giáp, lính thiện chiến của chính quyền trung ương Sàigòn tấn công các thành phố Huế, Đà nẵng.
Giữa lúc đó, cũng chính từ miền Trung, có một chàng lãng tử gầy ốm với vầng trán rộng và nụ cười héo hắt đã mang vào Nam hai bài ca nghe rất buồn thảm: bài Người già em bé và bài Ca dao mẹ. Một đám người tới với chàng, họ ngồi dưới đất, trong bóng tối và hát tuyệt vọng như những người nô lệ da đen đêm đêm ngồi than khóc phận mình. Từ đó, tiếng hát lan ra khắp các đô thị, tới đâu nó cũng đi sâu vào lòng người, làm rung lên như một dây đàn từ lâu chờ người gảy. Phong trào càng ngày càng dâng lên cao, nhất là sau biến cố Mậu Thân để rồi không có một sức mạnh nào ngăn cản nổi nữa. Chúng tôi gọi đó là phong trào DA VÀNG CA.