Thơ nhà đến, như muôn ngàn nhát kiếm
Khiến cho ta thêm tan nát cuộc đời
Niềm nhớ mẹ theo thời gian tắc lịm
Nay tuôn về như sóng cuộn mưa rơi
Ta muốn cào cho trái tim vở nát
Muốn gào to cho sụp đổ tinh cầu
Muốn tự hủy cho xong đời đọa lạc
Sống một đời, mang trọn kiếp thương đau
Còn chi nữa hỡi niềm vui nhân thế?
Khóc cũng không dẹp nổi vạn thành sầu
Mẹ đã mất, nay còn ai kể lễ
Mẹ không còn, hết hẹn hứa xuân sau