Nguyễn Sơn Hà
Vì tất cả mọi sự mọi vật, trên đời này hay trong vũ trụ này mà con người cảm nhận được đều phải có gốc mới có ngọn nghĩa là phải có lý do mới thành sự vật, mới có điều này chuyện nọ. Tương tự, ca dao tục ngữ với phong tục tập quán của Việt Nam cũng phát xuất từ cội nguồn văn hoá dân tộc, mà tổ tiên gọi là Đạo Trời mà cũng là Đạo Việt, với chữ Việt không chỉ là nghĩa của dân tộc Việt mà còn phải hiểu với nghĩa siêu Việt như Việt Thường.
Vì không có gì trong vũ trụ thoát ra khỏi cái Thường Hằng siêu việt mà người ta còn gọi là Vô Cực, Vô Thường, Hư Vô, Hư Linh, hay là Như Lai, là Diệu Hữu, là Chúa, là Thượng Đế,… hay là KHÔNG, là ĐẠO. Vì như tổ tiên đã nói: “Đạo là Đạo (mà mình) không thể xa lìa giây phút” (Đạo dã giả bất khả tu du ly dã). Vì Đạo là Không Thể diễn tả, vì là siêu việt vượt khỏi sức tưởng tượng của lý trí; nhưng lại chứa đựng cả vũ trụ và nếu phải định cái nghĩa thì chỉ có thể nói được là “một âm một dương” như câu: “nhất âm nhất dương chi vị Đạo”(H.T.), và đó là chân lý nền tảng của mọi biến dịch của thiên địa vũ trụ vạn vật, nên không có gì thoát khỏi Đạo.