Tôi có người em gái đang hát, Những bản hùng ca vọng gió ngàn
Cho dẫu gông cùm và bè lũ ,chẳng thể nào ngăn được tiếng lòng
Em, nữ anh Thư vẫn một mình ,Một mình mang ánh sáng bình minh
Như cây pháo nổ ngày xung trận, Em đã vì ai nhận cực hình
Tôi ở trời tây mãi xót xa, Đau tận niềm đau ở quê nhà
Làm sao chia xẻ cùng em được, máu nhuộm nghìn sau chẳng nhạt nhòa.
Tôi đứng hét vang giữa phố chiều, Phố người lên xuống nắng đìu hiu.
Có kẻ nhỉn tôi như ngờ ngợ, Anh hùng lỡ vận gío nghiêng xiêu