Bình yên là gì?

1. Là mở mắt dậy, thấy mình vẫn sống, vẫn có cơ hội để tiếp tục đam mê đang theo đuổi.
2. Là thấy những người thân yêu vẫn bình an, khỏe mạnh.
3. Là người mình thương vẫn nắm tay và mỉm cười ấm áp.
4. Là kịp chuyến xe trở về ăn cơm mẹ nấu, nghe cha kể chuyện, tâm sự cùng anh chị em…một cuộc sống thật bình thường, thật nhẹ nhàng, không phải bon chen hay ganh đua với đời.
5. Là khi mỏi mệt ở đời vẫn có vòng tay dang rộng đón ta vào lòng và an ủi “Không sao, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà!”.
6. Là được ăn món mình thèm, lấy người mình thương, đến nơi mình muốn và sống theo đam mê.
7. Là bản thân thực sự dứt bỏ được những khúc mắc trong lòng bấy lâu.
8. Đơn giản là được ở một mình và tận hưởng trọn vẹn khoảng không tĩnh lặng đó.
Rồi sẽ có lúc bạn nhận ra rằng: Tài sản quý giá nhất không phải là tiền, mà đó chính là gia đình. Chỉ cần mọi người trong nhà khoẻ mạnh, yên vui, không đau bệnh, vậy là đủ giàu rồi.

FB Dấu Lặng

Hạnh phúc

Hạnh Phúc Ở Dưới Chân Bạn
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ. Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?”
Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
Tiếp tục đọc

Nhột quá!

Cha mới lên ngôi giáo hoàng mấy ngày mà chúng con thấy nhột quá. Báo đài càng khen cha nhiều chừng nào, chúng con càng nhột chừng đó. Chúng con không thể nào bịt miệng được báo đài. Chúng vớ được đức tính lạ, chúng ra rả suốt và dù một người có đui điếc thế nào, cứ nghe, cứ đọc bài vở về cha thì họ không thể nào không so sánh chúng con. Này nhé:

Cha đi xe buýt, chúng con đi xe hơi xịn. Quận lỵ chúng con không có đường xá tốt để đi, chỉ cần đi xe hai bánh là được rồi, nhưng chúng con cũng thượng lên xe 4 bánh, lại còn thích mua xe Đức. Chưa mua được xe Đức lòng còn ấm ức. Khi xuống xe, lại có người chạy nhanh xuống mở cửa. Chúng con chẳng mắc cở gì cha ạ. Kệ, giáo dân cày bừa thì đó là việc của họ, chúng con lo việc trên trời!

Tiếp tục đọc

Người bạn và củ hành

https://i0.wp.com/www.lamsao.com/Resources/CommunityUpload/hoabtt/hoabtt2012114113151648_0.jpgMột lần học anh văn, tôi đọc được một câu rất hay là: Someone once said that getting to know a person over time is like peeling the layers of an onion_Hiểu về một người cũng giống như bóc từng lớp của một củ hành.

Ban đầu nghe có vẻ tức cười nhưng tôi đã bị thuyết phục bởi cái triết lí của hành ấy. Một người bạn là cả một thế giới vô cùng bí mật, những nét tính cách, những câu chuyện riêng mà bạn khó có thể nào khám phá ra hết được. Giống như bạn bóc một củ hành, hết lớp này đến lớp khác mà vẫn không sao đến được cái tâm, cái cốt lõi của nó. Và hơn thế nữa, bạn sẽ phải cay mắt và chảy nước mắt trong quá trình khám phá người bạn đó…

Tiếp tục đọc

Dụ ngôn cây Chuối

Có một cậu bé hỏi bố rằng:

“Bố ơi, trong cuộc đời của một cây chuối nó sinh ra được bao nhiều buồng?”

“Chỉ một buồng duy nhất.” – Bố tôi trả lời.

Cậu nhỏ ngạc nhiên về câu trả lời của bố. Nó cứ đinh ninh trong cuộc đời của mình một cây chuối ít nhất cũng phải cho vài buồng quả.

“Khi buồng chuối chín cũng là lúc cây chuối mẹ chết đi.” – Bố nói thêm.

Thực vậy, nếu có dịp quan sát một cây chuối mang một buồng quả chín ta sẽ thấy: Lá của cây chuối mẹ héo rũ và xác xơ, và thân của nó oằn xuống như sắp gãy vì nó phải mang trên mình một buồng chuối nặng trĩu quả. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, khi buồng chuối chín hoàn toàn, cây chuối mẹ sẽ gục hẳn xuống.

Tiếp tục đọc

Thất Thập Cổ Lai Hy !

Ngô Phan Lưu

Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối ! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm !

Ví như, sáng thứ 2 tuần trước, ngủ dậy liền đến bóc tờ lịch, tờ mới có ghi câu danh ngôn của Turenne: “Tôi có ý kiến này muốn tặng bạn: Đó là, mỗi khi bạn muốn nói, bạn hãy làm thinh”.
Xem câu ấy xong, tôi ngẫm nghĩ… và thấy có lý, hay lắm. Quá hay đi chứ! Lời khuyên răn này rất xác đáng, đã đúc kết một kinh nghiệm quí báu trong cuộc sống đầy những chuyện khôn lường của lòng dạ con người! Và, ngày hôm đó tôi cẩn ngôn hơn! Tôi chỉ thực hành nửa câu nói ấy mà cũng thấy mình khá rồi! Còn thực hành nguyên câu dĩ nhiên là không nổi! Xin cảm ơn ông hay bà Turenne người nước nào tôi không rõ, đã cho tôi một chút của báu giắt lưng phòng thân trên đường đời gian truân! Tôi không muốn coi tiếp câu danh ngôn của ngày kế tiếp… Ừ, cứ giữ bí mật để đó, vội gì!

Tiếp tục đọc

Sáu mươi sáu câu Phật học làm chấn động thiền ngữ thế giới

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nổi.

3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

Tiếp tục đọc

18 Điều Suy Niệm

1/ Kho tàng vô tận của ta là nụ cười
2/ Thông minh nhất của ta là tự chủ
3/ Công bình nhất ta có là thời gian
4/ Bạn thân nhất của ta là sức khoẻ
5/ An ủi nhất của ta là bố thí
6/ Sức mạnh nhất của ta là khoan dung
7/ Thông thái nhất của ta là tình thương
8/ Hy vọng nhất của ta là tự thay đổi
9/ Thành công nhất của ta là sự lễ độ
10/ Kẻ thù nhất của ta là tham vọng
11/ Cô độc nhất của ta là mặc cảm
12/ Dại dột nhất của ta là tuyệt vọng
13/ Đau khổ nhất của ta là tự ty
14/ Sai lầm nhất của ta là dối trá
15/ Ăn năn nhất của ta là bất hiếu
Tiếp tục đọc

Đừng để mất lòng tin

TTC – Một người đàn ông bất ngờ lâm bạo bệnh, đột ngột từ bỏ thế gian, bỏ lại con lừa xám trên đường đi. Dân làng tập trung chôn cất người khách lạ, chôn theo tất cả của cải vàng bạc ông ta mang theo.

Dù trước khi mất, ông ta trăn trối tặng lại con lừa cho làng, nhưng cộng đồng quyết định không lấy bất cứ thứ gì không do mình làm ra. Đó là thói quen của dân làng, dù nghèo nhưng chẳng ai tham lam. Vì vậy, con lừa xám, họ thống nhất giao cho ông Hoja là trưởng giáo vừa là người đứng đầu làng, sẽ trực tiếp đem lên tỉnh nạp cho ngài tỉnh trưởng hay chánh án.

Cái khó là cả làng không ai biết ngài tỉnh trưởng và ngài chánh án mặt mũi hình dáng ra làm sao. Có ông lão nói ông nghe đứa cháu đi lính trên tỉnh kể là có thấy ngài chánh án, ông ta béo tròn nên dân trên tỉnh gọi ông là “Lão chánh án Bí ngô mập ú”. Mọi người khuyên ông trưởng làng cứ dắt con lừa xám đến nạp tại văn phòng ngài “chánh án Bí ngô” là yên tâm.

Tiếp tục đọc