Nếu một lần nào đó thức giấc vào buổi sáng mà tôi mĩm cười một mình thì những lúc đó, chồng tôi vội vàng đặt tay lên trán tôi xem thử thần kinh của tôi có nhảy lạc điệu.
Đôi khi tôi mĩm cười không phải là thần kinh nhảy lạc điệu mà bởi tự trong mình cảm thấy khỏe khoắn, không ưu tư, không thắc mắc. Phần đông những thắc mắc ấy như hòn đá lăn dài trên sự suy nghĩ. Mà chính vì suy nghĩ đó , vọng động lại dấy lên cũng đủ để tạo cho một cuộc lên đường nghiệt ngã để vứt bỏ mọi tương giao.
Nhưng cái độc ác vô cùng của chữ và nghĩa thường làm cho mình trở thành tù nhân của chính mịnh. Và nỗi đau tù hãm đó thường phát sinh từ những xảo ngôn qua chữ và nghĩa. Nhất là những chiến thuật xảo ngôn của Việt Cộng, tay sai của chúng khi dùng chữ và nghĩa để lừa bịp ngừơi dân Việt Nam.