Hà Văn Thịnh
Tháng 11 là tháng của rất nhiều biến động: Hậu quả lùng nhùng của thất vọng, buồn phiền từ Hội nghị 6, nối tiếp qua cái sự lòi đuôi dốt nát, ỡm ờ của vô số cái sai; chuyện bầu cử của Mỹ; Đại hội 18 của TQ; năm hết tết đến, giá cả đang thi nhau chơi trò đuổi bắt quyết liệt đến mức làm thủng to, thủng đến trống không cái túi của hàng triệu người nghèo; quan chức thì nói đâu sai đấy, đề ra cái gì lòi dốt ra cái đó; ngày nhà giáo mà tôn vinh “ưu tú”, “nhân dân” cho tinh quan là quan (LĐ, 17.11.2012) trong khi nền giáo dục nát như tương, hàng triệu giáo viên chẳng hiểu tôn vinh “quan giáo dục” để làm gì – chẳng lẽ các quan được tặng thưởng danh hiệu “nhà giáo ưu tú” vì đã làm rách nát nền giáo dục nước nhà sao? Chẳng lẽ các vị không nghĩ đến 2 giáo viên đang phải chịu bao khó khăn, vật lộn, gian nan với sóng dữ của biển trời, cái độc ác và hung hiểm của lũ bành trướng, để dạy chữ cho trẻ em Trường Sa sao?…

Mạc Vân

Bùi Tín
Giờ tập làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết của mình và thường lên đứng giữa lớp để đọc bài tập làm văn của mình cho cả lớp nghe. Bài viết của tôi bao giờ cũng đạt điểm 7, 8 – điểm cao nhất dành cho môn tập làm văn. Tôi luôn hãnh diện vì điều đó và dường như chưa một bạn nào trong lớp phá được “kỷ lục” của tôi.
Nguyễn Quang Lập
Phạm Bá Hoa
Sau lần đi tiền trạm của chúng tôi và cô Nguyễn Thị Ngọc Hạnh về Phannat Nikhom, với ước vọng thăm lại miền đất cũ, nơi mà đồng bào đã tạm dung trên hành trình tìm Tự Do, và cũng là nơi mà cô đã trải qua 4 năm tị nạn CS trong cuộc đời của mình thật sự đã để lại trong tôi nhiều suy tư ..Chuyến bộ hành tìm về ký ức, nhìn lại mảnh đất lắm ơn mà cũng đầy oán , mảnh đất đã từng dung dưỡng, giúp hàng ngàn người tìm được bến bờ Tự Do nhưng chính nó cũng lại là nơi chôn thây của hàng ngàn người, trên bờ cũng như dưới biển.