Đăng trong Tâm bút

Hẹn nhau

Tôi là con của Lạc Long Quân.. Mẹ là Âu Cơ, một vị thần. Mẹ cha cũng từ trời sai đến… Sanh một trăm con ở cõi trần

Năm mươi lên núi, năm mươi xuống. Biển rộng càn khôn những mặn nồng. Từ đó Giao Chỉ gây nòi giống. Dựng nước hùng anh một Lạc Hồng.

Rồi Tổ Hùng Vương đến Nhị Trưng, Suốt bốn ngàn năm chỉ một lòng. Mở mang bờ cõi ngăn xâm lược, Chận giặc phương bắc cướp núi sông.

Và những Triều xưa Lê, Lý, Trần. Một mình thân gái với Huyền Trân. Mang về quê mẹ hai Châu, Lý. Đất nước xuôi Nam những cánh đồng.

Ruông vườn với cò bay thẳng cánh. Cùng dòng sông con nước Cửu Long. và hậu Giang câu hò vang vọng, Quê hương ơi thương nhớ vô cùng.

Đọc tiếp “Hẹn nhau”

Đăng trong Tâm bút

Thư gởi quân đội Nhân Dân Việt Nam

Tôi viết thư này đến các quý ông sau khi đã trải qua một thời gian khá dài. Sau khi đã trải qua thời kỳ bao cấp đói khổ trên nông trường sẳn ở Đaknong, chịu đựng các sự miệt thì vì truyền thống gia đình và tôn giáo tôi đang mang… Tôi lớn lên khi quê hương không còn tiếng súng chiến tranh, khi hình ảnh người lính quân đội Quốc Gia đã được thay bằng hình ảnh các chú Bộ Đội đang ngày đêm nuôi mộng cơ đồ, san bằng Thế Giới, tiến tới Đại Đồng.

Hàng ngày qua từng trang sách, xem ti vi, hay xem phim của các quốc gia khác, có nội dung về các cuộc cách mạng, cuộc chiến chống lại xâm lược bảo vệ chủ quyền của Quốc Gia họ, tôi lại tự hào về Dân Tộc tôi, Quốc Gia tôi… Đất Nước tôi cũng đã có những trang dài lịch sử, các cuộc đấu tranh của tổ tiên tôi, của các người lính Quốc Gia tôi… Những hình ảnh đẹp về bổn phận và trách nhiệm của người cầm súng gìn giữ biên cương.

Đọc tiếp “Thư gởi quân đội Nhân Dân Việt Nam”

Đăng trong Tâm bút

Chuyện Thằng Bé Con Thương Phế Binh/VNCH

Minh Tạo

Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức ăn dư mứa thì nó vội vã trút vào cái lon rồi chạy ra ngoài đứng ngóng tiếp.

Khi cái lon gần đầy thì nó biến mất, chập sau thấy nó lại có mặt thập thò trước quán tiếp tục. Bàn tôi ngồi thì đứa bé không bao giờ quan tâm tới, vì mỗi sáng tôi chỉ đủ tiền uống 1 ly xay chừng vì tôi cũng nghèo, cải tạo mới về sáng nhịn đói ngồi uống cà phê đen như một cái thú hay một cái tật không bỏ được.

Đọc tiếp “Chuyện Thằng Bé Con Thương Phế Binh/VNCH”

Đăng trong Tâm bút

Đi tìm cái Tôi đã mất

(Tuỳ bút chính trị – 2006)

Nguyễn Khải

1.

Năm 70 tuổi tôi bắt đầu chán viết, người rã ra, đọc sách cũng nằm, đọc được mười lăm phút chữ nghĩa đã loè nhoè, chả rõ mình đang đọc cái gì. Rồi ngủ. Ngủ như chim, một chớp mắt đã tỉnh, tiếp tục đọc nốt cái nửa trang đọc dở vẫn cứ lờ mờ vì chả còn nhớ họ viết cái gì trong cái nửa trang vừa đọc. Cũng năm ấy tôi được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt 2. Mừng thì rất mừng nhưng tôi đã nhận ra ngay đây là tấm bia mộ sang trọng cắm lên một đời văn đã tới hồi phải kết thúc. Thế là lại buồn, ra vào ngẩn ngơ cả tháng. Rồi quyết định ra chơi ngoài Bắc, trở lại quê ngoại là nơi tôi đăng ký tòng quân năm 1946, cũng là nơi tôi tập tọng viết những bài báo kháng chiến đầu tiên in litô vào năm 1949.

Đọc tiếp “Đi tìm cái Tôi đã mất”

Đăng trong Tâm bút, Tội ác cộng sản

Cộng sản và vết thương trong lòng người Việt

I/ Các giá trị :

Đối với tôi thì điều làm tôi luôn chống lại những người cộng sản đó là những gian manh, trí trá. Có một số người tại hải ngoại muốn có một phân định rõ ràng : ai là những người của quốc gia và ai là những người cộng sản ? Đó là một việc rất khó nếu không muốn nói là không tưởng.

Thực tế thì đại đa số trong chúng ta ai mà chẳng có người quen, hay một người họ xa, hay là  một người thân là đảng viên cộng sản, như trong gia đình tôi đây thì ông ngoại tôi là một công chức cấp cao trong bộ máy của chính quyền Pháp, ông nội tôi là là một chủ đất với rất nhiều người làm thuê cuốc mướn, nhưng cha tôi lại là một đảng viên cộng sản. Chính cha tôi khi còn trai trẻ đã nhận thấy sự bất công đối xử của ông nội tôi với những người làm công cho gia đình và ông đã nghe theo lời dụ dỗ của những người csvn đứng lên chống lại chính cha đẻ của mình.

Tôi lớn lên, trong chiến tranh, vì thế cuộc sống luôn thay đổi và mỗi lần chuyển rời chỗ  học tôi thường phải khai lại lý lịch của mình , và  khi viết về thành phần gia đình, mẹ tôi bảo tôi khai là gia đình công chức nhà nước, ông nội là người làm ruộng có nhiều  người làm công…

Đọc tiếp “Cộng sản và vết thương trong lòng người Việt”

Đăng trong Tâm bút

Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có Độc lập Tự do Hạnh phúc

Khi nhìn thấy các mẹ các chị cầm cờ đỏ ảnh “bác” đi khiếu kiện, thấy sinh viên học sinh yêu nước mang cờ đỏ đi biểu tình chống Tàu Cộng, thấy các anh lính gìn giữ tổ quốc nơi biên ải xa xôi hay trên các vùng hải đảo mang theo lá cờ đỏ sao vàng, tôi đã thốt lên, các anh ơi ! các chị ơi ! các mẹ ơi ! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập tự do hạnh phúc.

Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc

SV Lê Trung Thành

Đọc tiếp “Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có Độc lập Tự do Hạnh phúc”

Đăng trong Tâm bút

Tuổi già đất khách

Huy Phương – Người Việt 24.01.2011

Trong chúng ta, đến tuổi xế chiều, nhiều người đang sống với con, còn vợ, còn chồng bên cạnh còn thấy buồn, nhưng nghĩ đến những vị cao niên, cô độc trong những căn nhà già thiếu sinh khí, nhiều khi không nghe một tiếng nhạc, không nghe một tiếng nói, một tiếng cười trẻ thơ, nỗi buồn ấy càng lớn biết bao !

Ông già cô độc : 27 năm tù, 25 năm xa xứ

Toà nhà màu hồng 11 tầng mang số 901 nằm ở góc đường First-Flower, thành phố Santa Ana, như những bao diêm xếp đều đặn, trông có vẻ thiếu sinh khí, buồn nản. Cũng như những chung cư dành cho người cao niên khác, trong những toà nhà này, vì sống đơn lẻ một mình, nhiều người đã qua đời mà không ai hay biết. Hầu hết chủ nhân những căn phòng trong cư xá là người Việt Nam, một ông hay bà đơn độc hơn là có đũa có đôi. Ðây là loại “nhà già” cho những người cao niên còn đủ sức khoẻ, không cần người hỗ trợ hay chăm sóc về y tế hằng ngày. Qua phòng khách, tôi thấy có 4 bà đều là dân Nam Mỹ, đang ngồi móc hoặc đan len với nhau.

Đọc tiếp “Tuổi già đất khách”