Năm 2007 chúng tôi có làm một chuyến Mỹ Du, có nghe loáng thoáng là phụ nữ Việt Nam mình bên Cali ” hư ” lắm, hihi chẳng phải hư xấu gì, chẳng qua là ở bên đó bà con sung sướng quá trời, ngon lành hơn tụi tui bên Âu châu nhiều! Nghĩa là quý vị ấy muốn ăn cái thứ gì ra ngoài chợ đều có bán, nào Phở, Hũ Tiếu Mỹ Tho, Bánh Cuốn, Bánh Mì Thịt, Chè đủ các loại, cơm thịt kho, rau xào, mì xào thập cẩm, gà cà ri, nghĩa là bên đó có tiền muốn mua gì cũng có, món ăn lại rẻ nữa chứ ! Nên bà con đi chợ mua khỏi nấu. Khỏe quá trời, trong khi tụi tui bên Âu châu muốn ăn phải lăn vào bếp mới có.
Chu choa ơi muốn gặp nhau chỉ cần hẹn nhau ra nhà hàng là tiện nhất, hết quán Huế đến quán Mỹ Tho, Phở Nguyễn Huệ…Khi Lúa 9 tui qua bển ở nhà chị Kim Ngân tại San Jose, trời Tháng Bảy nóng kinh khiếp, cây trái trong vườn nhà chị xum xuê trên cành bắt ham, nhìn ngọn đồi trọc của Thung Lũng Hoa Vàng mà thấy thương, nắng nóng quá nên đồi cỏ cháy khô.
Đọc tiếp “Khổ Qua hầm”
Chuyên mục: Võ Thị Trúc Giang Lúa 9
Chờ đêm tối về
Người mình bình thường rất hay nhạy cảm với cụm từ „ làm chính trị „ tôi chợt nhớ tới ba tôi khi còn sống, người cũng thường có những hành vi gọi nôm na là làm chính trị tâm lý chiến nhất là sống giữa hai lằn ranh Quốc Cộng trong thời chiến tranh.
Năm đó hình như là trước Tết Mậu Thân năm 1968. Tôi còn nhớ mang máng như vậy vì lúc ấy khu nhà trong Thất Cao Đài của gia đình tôi chưa sập vì bom đìa, tất cả vẫn còn nằm trong nỗi nhớ như sự việc mới xảy ra hôm qua. Thời ấy chiến tranh bùng nổ dữ dội từ các tỉnh miền Trung đến các tỉnh miền Tây nam phần. Năm đó có nguyên một sư đoàn bộ binh đóng quân sau mảnh vườn dừa của chúng tôi, vườn giáp ranh với đất ruộng của hàng xóm, đại khái là hai mảnh đất nằm sát nhau, chỉ cách một con lạch nhỏ. Từ trong bóng đêm thanh tịnh nhưng đầy hiểm nguy đó bỗng bên phía khu vườn cây rậm có một tên VC cảm tử lẻn bò qua, tay anh ta cầm quả lựu đạn tính bò tới gần để ném phá tung ổ súng đại liên của sư đoàn 7 đang đóng. Họ có giao liên hay sao mà hắn biết rành là ổ đại liên nằm ngay chỗ đó mà mò tới phá? Nghe tiếng sột soạt khả nghi, chi huy trưởng sư đoàn ra lệnh nả súng xối xả về phiá gây ra tiếng động, âm mưu tấn công của VC bị bại lộ. Hai bên bắn xáp lá cà, phía VNCH mạnh mẻ hơn, làn đạn bay vèo vèo sau vườn, xuyên qua mành mành cửa sổ thấy đạn xẹt tóe lửa, ánh hỏa châu chợt rực sáng trên bầu trời đang tối thẩm che phủ bởi tàu lá dừa.
Đặt tên cho nỗi vui mình
Nhận thư bạn gái từ Việt nam gửi sang, nó ghi như vầy: „Một đứa học trò cũ mà không thể viết thư thăm Thày giáo cũ của mình à ? Đó mới là lạ, sao mầy không bỏ qua tất cả những tình cảm cũ để chỉ nghĩ thuần túy một điều mầy là học trò của Thày thôi, được không? Tình cảm của Thày đối với học trò cũ đặc biệt khi Thày nói rằng trải qua mấy chục năm đi dạy Thày chỉ thấy khóa Hóa Sinh của tụi mình là có tình nghĩa hơn so với nhóm sinh viên sau ! Mầy có thấy tại vì tụi mình đã được giáo dục kỹ lưỡng trong một môi trường mà người ta chửi thậm tệ sau giải phóng không. ” Ngụy ” đó mi !! Ấy vậy mà „Mỹ Ngụy“ như tụi mình vẫn làm cho lòng của những thày cô miền Bắc xao xuyến. Tao nói thật trong lòng tao thương các Thày Cô cho dù họ là người xâm lăng miền Nam đi nữa. Tao xin địa chỉ cô L. và cô B. để tao thư thăm hỏi, mầy nhớ viết thư thăm Thày nghe, Thày có cho tao số cellphone của Thày nè, tao gửi kèm cho mầy đây. Tao nói sẽ liên lạc với mầy, Thày mừng lắm! Thày cho số phone cầm tay vậy mầy hiểu Thày làm vậy để làm gì rồi chứ gì.”
