Đăng trong Nguyễn Việt Nho, Vườn thơ

Nội tình đất nước

Hanoi-Getty-AgenceFrancePresseNguyễn Việt Nho

Ngày xưa lựu đạn em gài
Ngày nay lên net chuyển vài lời ca
Thông báo nhau chuyện nước nhà:
Nam Quan, Bản Dốc, Hoàng Sa chẳng còn…

À ơi! Con ngủ đi con!
Để mẹ lên net mẹ còn “xen meo” (send mail):
Đảng ta bán đất, bán đèo
Nên chừ, ngày một, nước teo dần dần …

Họa mất nước đã đến gần
Đồng bào, đồng bọc gấp cần nhận ra
Hoàng Sa ơi ! Hởi Hoàng Sa!
Lâm Đồng, Hà Tỉnh… rồi ra, thế nào ?
Tỉnh gấp đi hởi đồng bào
Bây chừ Hán đã tràn vào khắp nơi!

Đọc tiếp “Nội tình đất nước”

Đăng trong Vườn thơ

Phụ Nữ Việt Nam Trong Thời Ly Loạn

Những sự thật không thể chối bỏ (XIV) - Ai làm cho Huế đau thương?Trong những thập niên qua, theo sự thăng trầm nổi trôi của đất nước, hình ảnh người phụ nữ VN đã được ghi đậm nét trên trang sử với những hình ảnh tận tụy, hy sinh cả một cuộc đời mình thay chồng nuôi một đàn con chắt chiu, của người vợ băng rừng vượt suối đi thăm nuôi chồng trong trại tù cải tạo, và rồi lại tảo tần bôn ba nơi xứ người để tạo dựng một tương lai tươi sáng hơn cho gia đình.

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi chuân chuyên ….

Là hai câu thơ nói về hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam trong thời ly loạn. Hai câu thơ này là trong tác phẩm Chinh Phụ Ngâm, hàm chứa rất nhiều điều mà người phụ nữ VN phải gánh chịu khi đất nước loạn ly, chinh chiến. Nhìn lại đất nước mình, theo chiều dài của dòng lịch sử thì VN là một vùng đất nổi tiếng với ‘nhiều cơn gió bụi’ nhất: hết giặc Tàu lại đến giặc Tây, rồi kinh hãi nữa là giặc.. Cộng Sản! Và ‘khách má hồng VN’ có lẽ là thành phần chịu nhiều nghiệt ngã, oan trái, khổ đau và truân chuyên nhất.

Đọc tiếp “Phụ Nữ Việt Nam Trong Thời Ly Loạn”

Đăng trong Vườn thơ

Nét đẹp bài thơ “Tống biệt” của Tản Đà

Chân dung Tản Đà

Khi gắn bó thân thiết thấu hiểu tiếng lòng người tương tri, ta càng ngậm ngùi giây phút chia ly . Cảm giác cô đơn , lạnh lẽo , trống vắng thấm thía … thấm dần …thấm dần… từng giọt buồn giọt đắng thiêng liêng rỏ trong lòng…

Thi ca xưa từng in dấu những cuộc chia ly cảm động không lời mà đượm buồn thương nhớ khi Lý Bạch tiễn bạn ở “Hoàng hạc lâu” , khi Thúc Sinh từ biệt Thúy Kiều , và nhân gian không thể quên cuộc chia ly không hẹn ngày tái ngộ đầy ngậm ngùi của tiên nữ tiễn hai chàng Lưu Nguyễn trong bài ” Tống Biệt” của thi sĩ Tản Đà chốn Thiên Thai :

“Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai
Suối tiễn , oanh đưa , những ngậm ngùi
Nửa năm tiên cảnh
Một bước trần ai
Đọc tiếp “Nét đẹp bài thơ “Tống biệt” của Tản Đà”

Đăng trong Việt Nam nhìn lại, Vườn thơ

Xướng ca vô loại

https://i0.wp.com/www.loadnvote.com/sites/default/files/singer.jpegThưa Qúy Vị, Quý NT và CH…

Từ khi biết Khánh Ly chuẩn bị về Việt Nam…

Đã có nhiều bài viết phẩn nộ về việc làm của bà ta..luân lưu trên Net..

Xin chuyển đến Qúy Vị, tòan bài viết, mà tôi nghĩ rằng đầy đủ, thấm thía nhất, nói về Khánh Ly của Cụ Nguyễn Ngọc Phách.

Được bíết Cụ Nguyễn Ngọc Phách, sinh năm 1933, là nhà báo, nhà văn và giáo sư trước 30-4-1975..

Đọc tiếp “Xướng ca vô loại”

Đăng trong Vườn thơ

Bài đăng trên tạp chí Văn Saigon 1969: Thơ đẹp là một vận chuyển toàn bộ

Bài đã đăng trên Tạp chí Văn 142, Sài Gòn 1969, số chủ đề “Đường Bay Của Nghệ Thuật”.
Ghi chú thêm khi coi lại vào tháng 11 năm 2010 tại Walnut, California: Nhớ khi viết bài này, tác giả chỉ cốt ý nhắc nhở kỷ niệm mà nhờ chúng đã hình thành những câu thơ trong vài bài thơ đã đăng rải rác trong các báo khá lâu ở Sài Gòn, trước năm 1964. Bây giờ gửi đóng góp bài này vào chuyên đề “Tạp chí Văn Sài Gòn trước 1975”, người viết tự thấy thật ra chỉ có một ít câu thơ gọi là “thơ đẹp”: xin ghi đậm nét vài câu thơ ấy).

Đây là một bài khảo sát về sự cảm thức cái đẹp của thi ca. Theo thiển nghĩ, cảm thức thôi chưa đủ, ta còn phải tìm cho ra điều kiện nào cho ta sự cảm thức. Không còn gì đúng hơn là phải lấy kinh nghiệm làm thơ của ta để khám phá những nguồn gốc của sự cảm thức cái đẹp ấy, vì xuất xứ của những sáng tác tạm gọi là đẹp chỉ có tác giả là biết rõ mà thôi.

Đọc tiếp “Bài đăng trên tạp chí Văn Saigon 1969: Thơ đẹp là một vận chuyển toàn bộ”

Đăng trong Bút Xuân Trần Đình Ngọc, Vườn thơ

Tôi có hai bảo vật

Tôi chấp nhận được anh
Dù anh quá đành hanh (1)
Nhưng không chấp nhận Chệt
Kẻ khác máu, lòng tanh

Tôi làm tôi Quang Trung
Đánh voi cho Bà Trưng
Tôi làm quân bà Triệu
Lắc đầu với rợ Hung (2)

Tôi lau giầy Nguyễn Biểu
Bưng điếu Lý thường Kiệt
Đạp mặt Mạc đăng Dung
Chửi ba đời Chiêu Thống

Đọc tiếp “Tôi có hai bảo vật”

Đăng trong Vườn thơ

Khi Cửa Lòng Chưa Mở

Trên bãi rác mênh mông
Kathmandu,Népal
Anh ôm em trong lòng
Ngồi ngó mông vô vọng
Bãi rác rộng mênh mông
Thế giới rộng mênh mông
Hai bé thơ thiếu đói
Chỉ một miếng ăn thôi
Mà ngày có, ngày không !
Lòng bác ái đi rông
Trước cảnh đời lận đận?
Lòng từ bi có động
Giữa ác mộng bé thơ ?
Ôi chùa chiền hoành tráng
Ôi ngất ngưởng nhà thờ
Cửa Thiên Đường khép kín
Đọc tiếp “Khi Cửa Lòng Chưa Mở”

Đăng trong Nguyễn Chí Thiện, Phan Văn Hưng - Nam Dao, Vườn thơ, Đấu tranh

Sẽ có một ngày

Tháng 7-1979, khi thi sĩ Nguyễn Chí Thiện chạy vào Sứ quán Anh ở Hà Nội với tập thơ, ông chỉ mong những vần thơ của ông được phổ biến ra bên ngoài cho thế giới hiểu về chế độ cộng sản Việt Nam.

Trong thư ngỏ ở phần đầu tập bản thảo, ông viết:

“Nhân danh hàng triệu nạn nhân vô tội của chế độ độc tài, đã ngã gục hay còn đang phải chịu đựng một cái chết dần mòn và đau đớn trong gông cùm cộng sản, tôi xin ông vui lòng cho phổ biến những bài thơ này trên mảnh đất tự do của quý quốc. Ðó là kết quả 20 năm làm việc của tôi, phần lớn được sáng tác trong những năm tôi bị giam cầm.”

Đọc tiếp “Sẽ có một ngày”