Đăng trong Phan Văn Hưng - Nam Dao, Văn hóa - Nghệ thuật

Phan Văn Hưng: Dòng nhạc chứa đựng trái tim

PhanVanHungTrân Hương/Viễn Đông

Tựa đề cho buổi nhạc của Phan Văn Hưng tại miền Nam California: Dòng Nhạc và Cây Đàn. Trong một bài viết trước đây, Trịnh Thanh Thủy có đề nghị đặt tên cho dòng nhạc của Phan Văn Hưng là Bi Phẫn Ca. Nhưng Phan Văn Hưng chưa bao giờ đặt tên cho nhạc của mình cả.

Anh chỉ nói giản dị trong một cuộc phỏng vấn: “Tôi sẽ hát những bài hát đầu tay của Nam Dao và tôi, những bài hát mộc mạc không tham vọng, nhưng cũng là những bài hát đã đánh dấu cuộc đời chúng tôi cũng như của các bạn tôi. Thời đó chúng tôi đã khóc cho quê hương, cho đồng bào mình, thì ngày hôm nay tiếng khóc đó vẫn chưa dứt. Ngày hôm nay chúng tôi vẫn viết ca khúc, có thể kỹ thuật làm nhạc đã già dặn hơn, đề tài cũng có thể đã thay đổi theo những biến đổi của đất nước, nhưng trong tiếng uất nghẹn chưa nguôi đó, tôi vẫn cảm thấy lòng mình rực lửa vì con đường dân tộc mình đi nhất định sẽ có ngày rực sáng.”

Đọc tiếp “Phan Văn Hưng: Dòng nhạc chứa đựng trái tim”

Đăng trong Phan Văn Hưng - Nam Dao, Văn hóa - Nghệ thuật

Phan Văn Hưng và Bi Phẫn Ca

Trịnh Thanh Thủy

Người nghệ sĩ cúi xuống trên mười ngón tay nhả những thanh âm phừng phừng rực lửa.

Khuôn mặt anh chứa chan cảm xúc, rập rờn âm điệu. Thính giác khán giả căng, dãn, đàn hồi, nhảy múa theo hấp lực của từng làn điệu, lời ca. Những ca từ hiện thực, tả chân cuộc sống con người đang ở đáy địa ngục. Những truyện ca có thật tạo năng lực cấu nhoi nhói tim đỏ người nghe. Nếu mỗi người là một cá nhân khác biệt có nhiều điểm khó hoà hợp, thì phút giây hiện tại này, mức đồng cảm giữa người và người ở khán giả đang lên cao nhất. Mọi vật rơi vào thể tĩnh của bất động ngoại trừ anh. Những đôi mắt không kịp nháy, tụ hội về vóc hình người đàn ông có dáng dấp thư sinh. Thế rồi bất chợt họ hiểu ra bài hát đã đến hồi dứt. Tiếng chuyển động rào rào của những bàn tay vỗ nhất loạt oà lên bao vây lấy hội trường, phủ lấp hình hài nhỏ bé của người đàn ông đang ngồi ôm đàn ấy.

Đọc tiếp “Phan Văn Hưng và Bi Phẫn Ca”

Đăng trong Phan Văn Hưng - Nam Dao, Đấu tranh

Nếu có lời ru nào

Thơ Đỗ Minh TuấnPhan Văn Hưng đặt thêm lời

Nếu có lời ru nào chỉ ru cho một mắt,
chỉ một mắt ngủ thôi, còn mắt kia vẫn thức.
Nếu người chỉ nửa người, áo chỉ cài một cúc,
vua ngồi chỉ nửa ngôi, dân ăn cơm nửa bát.
Gió mát chỉ nửa giường, mồ hôi rơi nửa hạt,
nói chỉ hé nửa lời, nhìn chỉ nheo một mắt.
Tháng chỉ có hai đầu, vì vầng trăng luôn khuyết.
Thế giới vẫn còn nguyên, trong lời ru ngửa nghiêng.
Mất đi nửa thân mình, tất cả còn sống sót.
Chỉ riêng lẽ phải kia, đã biến đi mất rồi.

Đọc tiếp “Nếu có lời ru nào”

Đăng trong Phan Văn Hưng - Nam Dao, Văn hóa - Nghệ thuật

Đi nghe Phan Văn Hưng hát

PhanVanHungKiều Mỹ Duyên

” Thật là hiện tượng Phan Văn Hưng…” Ông Nguyễn Xuân Cung, sinh viên du học thập niên 60 ở Hoa Kỳ nói như trên, người vợ dễ thương ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý với chồng.

Mọi người im phăng phắc theo từng tiếng hát, tiếng đàn của Phan Văn Hưng trên sân khấu. Phan Văn Hưng vừa đàn vừa hát, khuôn mặt người nhạc sĩ chìm đắm trong say sưa đam mê. Nếu có quả bom nổ ngay tại hội trường chắc Phan Văn Hưng vẫn đàn hát và thính giả vẫn tiếp tục nghe. Người hát và người nghe cùng một nhịp điệu, tha thiết, say sưa, quên cả trời đất.

Hôm nay là ngày 27 tháng 11 năm 2002 đoàn thanh niên Phan Bội Châu và Tổng Hội sinh viên Việt Nam, Nam Cali tổ chức tiệc gây quỹ tại nhà hàng Paracel Seafood chuẩn bị Đại Hội Thanh Niên Sinh Viên Việt Nam Thế Giới kỳ III tại Hoa Kỳ. Đại hội lần đầu ở Úc năm 1999, lần thứ nhì năm 2001 tại Pháp. Lần sắp tới tại Hoa Kỳ từ ngày 11-16 tháng 7 năm 2003 với chủ đề Con đường Nhân Bản, đem tâm thức vào hành động. (Road to Humanity, Actions from the Heart & Mind)

Đọc tiếp “Đi nghe Phan Văn Hưng hát”

Đăng trong Nguyễn Chí Thiện, Phan Văn Hưng - Nam Dao, Vườn thơ, Đấu tranh

Sẽ có một ngày

Tháng 7-1979, khi thi sĩ Nguyễn Chí Thiện chạy vào Sứ quán Anh ở Hà Nội với tập thơ, ông chỉ mong những vần thơ của ông được phổ biến ra bên ngoài cho thế giới hiểu về chế độ cộng sản Việt Nam.

Trong thư ngỏ ở phần đầu tập bản thảo, ông viết:

“Nhân danh hàng triệu nạn nhân vô tội của chế độ độc tài, đã ngã gục hay còn đang phải chịu đựng một cái chết dần mòn và đau đớn trong gông cùm cộng sản, tôi xin ông vui lòng cho phổ biến những bài thơ này trên mảnh đất tự do của quý quốc. Ðó là kết quả 20 năm làm việc của tôi, phần lớn được sáng tác trong những năm tôi bị giam cầm.”

Đọc tiếp “Sẽ có một ngày”