Thơ Đỗ Minh Tuấn – Phan Văn Hưng đặt thêm lời
Nếu có lời ru nào chỉ ru cho một mắt,
chỉ một mắt ngủ thôi, còn mắt kia vẫn thức.
Nếu người chỉ nửa người, áo chỉ cài một cúc,
vua ngồi chỉ nửa ngôi, dân ăn cơm nửa bát.
Gió mát chỉ nửa giường, mồ hôi rơi nửa hạt,
nói chỉ hé nửa lời, nhìn chỉ nheo một mắt.
Tháng chỉ có hai đầu, vì vầng trăng luôn khuyết.
Thế giới vẫn còn nguyên, trong lời ru ngửa nghiêng.
Mất đi nửa thân mình, tất cả còn sống sót.
Chỉ riêng lẽ phải kia, đã biến đi mất rồi.
Nếu có lời ru nào chỉ ru cho một mắt,
chỉ một mắt ngủ thôi, còn mắt kia vẫn thức.
Nếu anh chỉ nửa lời, tình yêu anh nửa trao.
Để em đi trọn kiếp, như chim bay một cánh.
Nắng chiếu chỉ nửa vườn, vòng tay ôm xa lạ,
Suối chảy theo nửa giòng, rừng chỉ treo nửa lá.
Sống chỉ có nửa hồn, và lòng ta luôn tan tát.
Hát những nốt vụng vay, trên đàn cung nửa giây.
Mất đi nửa thân mình, tất cả còn sống sót.
Chỉ riêng lẽ phải kia, đã biến đi mất rồi.
PVH – 2000