Đi tìm cái Tôi đã mất

(Tuỳ bút chính trị – 2006)

Nguyễn Khải

1.

Năm 70 tuổi tôi bắt đầu chán viết, người rã ra, đọc sách cũng nằm, đọc được mười lăm phút chữ nghĩa đã loè nhoè, chả rõ mình đang đọc cái gì. Rồi ngủ. Ngủ như chim, một chớp mắt đã tỉnh, tiếp tục đọc nốt cái nửa trang đọc dở vẫn cứ lờ mờ vì chả còn nhớ họ viết cái gì trong cái nửa trang vừa đọc. Cũng năm ấy tôi được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt 2. Mừng thì rất mừng nhưng tôi đã nhận ra ngay đây là tấm bia mộ sang trọng cắm lên một đời văn đã tới hồi phải kết thúc. Thế là lại buồn, ra vào ngẩn ngơ cả tháng. Rồi quyết định ra chơi ngoài Bắc, trở lại quê ngoại là nơi tôi đăng ký tòng quân năm 1946, cũng là nơi tôi tập tọng viết những bài báo kháng chiến đầu tiên in litô vào năm 1949.

Tiếp tục đọc

Kho Tàng Quý Giá

alexander8.jpg THE LAST WISHES OF ALEXANDER THE  GREAT

Những ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài phán rằng:

1 – Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất của thời đó.

2 – Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, …) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và …

3 – Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.

Tiếp tục đọc

Nước Việt tôi bây giờ như thế đó

Ngót thế kỉ dân Việt Nam đau khổ
Mắt mù lòa và què quặt đôi chân
Óc cùm gông, đất nhét chặt hai tai
Chỉ đôi tay làm ra cho người hưởng!

Cộng trèo đầu, chúng vô cùng sung sướng
Chúng ngang nhiên đạp đổ Chúa, Phật đi
Chúng dựng nên một giai cấp ngu si,
tham, hung ác – Vứt luân thường đạo lý!

Quốc Hại gật, năm trăm tên ngủ kĩ
Sáu hai năm chẳng biết xấu hổ chi
Đảng cử dân bầu những đứa ngu si
Làm tôi mọi cho độc tài toàn trị!

Tiếp tục đọc