Đăng trong Phan Văn Hưng - Nam Dao, Văn hóa - Nghệ thuật

Đi nghe Phan Văn Hưng hát

PhanVanHungKiều Mỹ Duyên

” Thật là hiện tượng Phan Văn Hưng…” Ông Nguyễn Xuân Cung, sinh viên du học thập niên 60 ở Hoa Kỳ nói như trên, người vợ dễ thương ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý với chồng.

Mọi người im phăng phắc theo từng tiếng hát, tiếng đàn của Phan Văn Hưng trên sân khấu. Phan Văn Hưng vừa đàn vừa hát, khuôn mặt người nhạc sĩ chìm đắm trong say sưa đam mê. Nếu có quả bom nổ ngay tại hội trường chắc Phan Văn Hưng vẫn đàn hát và thính giả vẫn tiếp tục nghe. Người hát và người nghe cùng một nhịp điệu, tha thiết, say sưa, quên cả trời đất.

Hôm nay là ngày 27 tháng 11 năm 2002 đoàn thanh niên Phan Bội Châu và Tổng Hội sinh viên Việt Nam, Nam Cali tổ chức tiệc gây quỹ tại nhà hàng Paracel Seafood chuẩn bị Đại Hội Thanh Niên Sinh Viên Việt Nam Thế Giới kỳ III tại Hoa Kỳ. Đại hội lần đầu ở Úc năm 1999, lần thứ nhì năm 2001 tại Pháp. Lần sắp tới tại Hoa Kỳ từ ngày 11-16 tháng 7 năm 2003 với chủ đề Con đường Nhân Bản, đem tâm thức vào hành động. (Road to Humanity, Actions from the Heart & Mind)

Đọc tiếp “Đi nghe Phan Văn Hưng hát”

Đăng trong Hà Văn Thuỳ, Ngôn ngữ Việt

Không có cái gọi là “từ hán Việt”

Hà Văn Thuỳ

Trên trang mạng Bách Việt, ông Trần Kinh Nghị có bài “Di sản Hán Việt”*. Sau khi nhận định: quãng trên dưới 70-80 % từ vựng tiếng Việt có thành tố Hán-Việt, ông cho rằng “nếu vì một lý do nào đó mà để ngôn ngữ nước mình bị một ngôn ngữ khác lấn át và tình trạng lấn át kéo dài chắc chắn sẽ dẫn đến nguy cơ bị đồng hóa hoặc thoái hóa.” Kết thúc bài viết, ông đề nghị Nhà nước có biện pháp hạn chế việc dùng từ Hán Việt để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt.
Đồng cảm với nỗi bức thúc của ông nhưng nhận thấy đây là vấn đề lớn và không hề đơn giản, chúng tôi xin thưa lại đôi lời.

I. Có đúng tiếng Việt vay mượn từ ngôn ngữ Hán?

Muốn giải quyết thỏa đáng chuyện này, không còn cách nào khác là phải đi tới tận cùng cội nguồn ngôn ngữ, không chỉ của người Việt mà cả của người Trung Hoa.
Nửa sau thế kỷ XIX, ngay khi chưa đặt xong ách đô hộ trên toàn cõi Vệt Nam, những học giả người Pháp đã có mặt để nghiên cứu thiên nhiên, con người, văn hóa, xã hội xứ Annam. Từ kết quả nghiên cứu, năm 1898, nhà nước bảo hộ Pháp cho thành lập Viện Viễn Đông Bác Cổ tại Hà Nội. Đứng đầu lĩnh vực khoa học nhân văn là những nhà Hán học như E. Aymonier, L. Maspéro… Là học giả phương Tây, họ mang quan niệm Âu trung: châu Âu là trung tâm của văn minh nhân loại. Là nhà Hán học, họ theo thuyết Hoa tâm: Trung Hoa là trung tâm của châu Á. Đọc tiếp “Không có cái gọi là “từ hán Việt””