Liên kết đấu tranh cho Tự do Dân chủ Nhân quyền tại Việt Nam

I. Quốc nạn chia rẽ

Khi được ông Nguyễn Anh Tuấn gởi bài (1) yêu cầu đọc và đóng góp thêm Ý kiến xây dựng, nhờ sự trao đổi thường xuyên với nhau, tôi không ngại viết lên vài ý riêng của mình, không phải để tranh biện gì mà mong có sự bổ túc cho nhau.

Tiếp tục đọc

Thế chủ động

TS. Nguyễn Đình Thắng

Phàm khi làm việc gì, muốn thành công thì phải chủ động. Chủ động nghĩa là hành động theo những dự tính của mình định ra chứ không phải do người khác áp đặt. Chủ động công, chủ động thủ, chủ động tiến, chủ động thoái…. Trong một cuộc đọ sức giữa hai phe, trong chính trường hay trong thương trường, trên chiến trường hay ngoài sân cỏ, phe áp đặt được đối phương là phe chủ động, đẩy đối phương vào thế bị động, đỡ đòn.

Tiếp tục đọc

“Cái Nước mình nó thế !” Sinh viên – Bạn nghĩ gì ?

Bạn đã bao giờ gặp tình huống này chưa: Để lảng tránh giải thích cho bạn về một vấn đề nào đó, về một hiện tượng tiêu cực, về một sự khuất tất hay một bất công nào đó, người ta trả lời bạn: “Cái nước mình nó thế, đừng có hỏi!”?

Đã bao giờ bạn đưa phong bì cho giáo viên, và thay vì dằn vặt xấu hổ, bạn tự nhủ : “Cái nước mình nó thế”, rồi cảm thấy thanh thản ?

Tôi giả định rằng bạn đủ nhận thức để hiểu cái nước mình nó thế là nó như thế nào, nên không luận giải về điều đó ở đây. Tôi chỉ muốn đề cập tới, một cách chưa đầy đủ, thái độ nào có thể có đằng sau câu nói đó. “Cái nước mình nó thế” là một mệnh đề tiêu biểu cho sự bất lực, cho sự đầu hàng vô điều kiện, sự nô lệ cho hoàn cảnh và nô lệ cho chính mình. Mệnh đề này thể hiện sự kìm kẹp, sự trói buộc từ bên trong của mỗi cá nhân, hậu quả của sự trói buộc dài hạn từ bên ngoài. Và nó cũng thể hiện sự lảng tránh trách nhiệm. Để tránh hành động, để chấp nhận cái xấu, cái ác, cái tồi tệ, nhưng đồng thời để tránh phải chịu trách nhiệm về cái xấu, cái tồi tệ và cái ác, người ta nói với bạn: “Cái nước mình nó thế”.

Tiếp tục đọc

Mười ba năm khổ sai, chuyện thiếu tá Thiên Nga Nguyễn Thanh Thuỷ

Thiếu tá Thiên Nga Nguyễn Thanh Thủy Trước 30.4.1975 và sau 13 năm tù. (Hình Văn Khố: Olivier Glassey Trầnguyen)

Những ngày sau 30 tháng Tư, 1975 chắc chắn là những ngày kinh hoàng nhất cho rất nhiều gia đình tại miền Nam Việt Nam. Nhưng đối với một số người, những ngày ấy kéo dài tưởng như vô tận, đến mười mấy năm, mà mỗi ngày là một thế kỷ của nhọc nhằn và mỗi đêm là một trường canh của kinh sợ.

Tiếp tục đọc