Thuận Thiên di sử – Hồi 31

Lắng nghe Audio:

HỒI THỨ BA MƯƠI MỐT.

Trên đỉnh núi Dục-thúy,

Quân sĩ đem đuốc lại gần soi. Đó là một người đàn ông tuổi trung niên. Miệng y ứa máu. Đỗ Lệ-Thanh cầm mạch gật đầu:
— Còn hy vọng.
Mụ lấy một viên thuốc nhét vào miệng người kia. Thiệu-Thái sờ tay lên ngực y. Xương ngực vỡ làm nhiều mảnh vụn. Chàng không ngờ mình chỉ phất tay nhẹ nhàng, mà khiến cho người kia ra nông nỗi ấy.
Tiếp tục đọc

Thuận Thiên di sử – Hồi 32

HỒI THỨ BA MƯƠI HAI

Côi-Sơn đại hiệp

Từ Trường-yên đến Thiên-trường không xa. Con đường này Thanh-Mai đã đi nhiều lần. Nàng thuộc làu tên từng thôn, rừng xóm sắp đi qua. Mỗi thôn, mỗi xóm đều có di tích, nàng thuật truyện cho mọi người nghe. Khi thấy xa xa một xóm làng, với nhiều ngôi nhà ngói đỏ, nổi bật lên trên những tùm cây xanh ngắt, nàng chỉ tay hỏi Mỹ-Linh:
_ Chúng ta sắp qua địa phận xã Thanh-liêm. Trong xã có một di tích thời Lĩnh-nam. Đố Mỹ-Linh biết di tích đó là di tích gì ?
Mỹ-Linh lắc đầu:
Tiếp tục đọc

Thuận Thiên di sử – Hồi 33

HỒI THỨ BA MƯƠI BA.

Xuân-đài di sự

Thuyền đã ghé bờ. Tự-An đứng dậy nói với Đỗ Lệ-Thanh:
__ Đỗ phu nhân. Tôi hứa sẽ chủ trì công đạo vụ tên Nguyên-Hạnh hại phu nhân. Tuy nhiên tôi sợ mình chưa ra tay, phái Tiêu-sơn đã thanh lý môn hộ. Y giam cầm hai vị Bố-Đại và Sùng-Phạm, cùng làm ô uế cửa Phật, tội đâu có nhỏ? Vả lại y không còn là tội nhân của phu nhân và của phái Tiêu-sơn. Mà còn của triều đình. Vịệc trừ khử y thực không khó. Chúng ta đây có Thiệu-Thái dư sức thắng y. Dù sao tôi cũng đã hứa với phu nhân. Tôi sẽ chủ trì công đạo vụ này.
Tiếp tục đọc

Thuận Thiên di sử – Hồi 34

HỒI THỨ BA MƯƠI TƯ.

Bố-Cái đại vương

Ăn xong Lý Long đọc tiếp khẩu quyết luyện Vô-ngã-tướng thiền-công cho Tự-Mai, rồi hai anh em ngồi lụyện. Chàng nói:
__ Sư phụ anh thường nói, nhà Phật có bốn loại Thiền-công. Bốn loại này thu góp trong kinh Kim-cương, Lăng-gìa, Tượng-đầu. Bốn loại mang tên như sau:
— Vô-ngã-tướng.
__ Vô-nhân-tướng.
__ Vô-chúng-sinh-tướng.
__ Vô-thọ-giả-tướng.
Tiếp tục đọc

Thuận Thiên di sử – Hồi 35

HỒI THỨ BA MƯƠI LĂM

Môn phái Đông-a

Nghe Tự-Mai kể truyện, Thanh-Mai bàn:
— Khắp vùng này ai cũng than thở cho bà Phượng-Ánh, hồng nhan, bạc phận.
Tự-Mai muốn thử mấy bà chị. Nó hỏi:
— Nếu các chị là bà Phượng-Ánh, các chị sẽ xử sự ra sao?
Mỹ-Linh đáp ngay:
— Vợ chồng có hai vấn đề. Một là duyên, hai là nợ. Duyên-nợ không phải kiếp này, mà do muôn vàn kiếp trước đưa đến. Khi nghiệp diễn ra, mình tránh né, chống đỡ, khó mà thành. Mà tránh kiếp này, kiếp sau nó lại đến. Chi bằng chịu vậy.
Tự-Mai biết bà chị mình thâm nhiễm Phật pháp. Nó hỏi thêm:
— Không lẽ bà Phượng-Ánh xinh đẹp, đoan trang, mà suốt đời cứ phải chịu cái ách của tên khùng khùng, điên điên, ngu ngu, dại dại mãi sao? Sống bên cạnh một tên kinh tởm như vậy không thành điên, cũng thành khùng!
Tiếp tục đọc