Anh hùng Tiêu Sơn – Hồi 26

HỒI THỨ HAI MƯƠI SÁU

Bố-Đại hoà thượng

Chợt mùi trầm hương nhè nhẹ từ trong phòng lão hòa thượng mập đưa ra, Thiệu-Thái hít một hơi, cảm thấy trong người dễ chịu, khoan khoái. Chàng ngạc nhiên rằng tại sao lão bị giam, mà trong phòng còn có trầm hương. Mùi này hơi giống mùi từ người Bảo-Hòa. Chàng tự nghĩ:
— Không lẽ người lão sinh ra đã có mùi hương như em Bảo-Hòa của mình?
Nhà sư mập cười:
— Này con lợn. Con lợn mau ra đem cô em họ vào đây, lão chỉ cho cách cứu cô ta. Chậm trễ e khó qua khỏi.
Nghe nhà sư gọi mình là con lợn, Thiệu-Thái trợn trừng mắt nhìn lão. Chàng nghi nhà sư này đồng đảng với Nguyên-Hạnh, hỏi:
Tiếp tục đọc

Anh hùng Tiêu Sơn – Hồi 27

HỒI THỨ HAI MƯƠI BẨY

Thầy tăng mở nước

Câu truyện đến chỗ gay cấn nhất, Bố-Đại hòa thượng móc tay vào vách đá, một viên đá bật ra. Ông chĩa tay vào hốc, nước từ trong vọt ra có vòi. Ông há miệng cho nước bắn vào. Ông uống rất ngon lành. Ông hỏi Mỹ-Linh:
— Con bé có uống không?
Không đợi nàng trả lời, ông chĩa ngón tay vào hốc. Nước vọt ra trúng vào miệng nàng. Nàng uống no rồi, ông lại cho vòi nước bắn vào người Thiệu-Thái. Đợi Thiệu-Thái uống xong, ông cầm viên đá lấp cái lỗ lại. Ông cười:
Tiếp tục đọc

Anh hùng Tiêu Sơn – Hồi 28

HỒI THỨ HAI MƯƠI TÁM

Nga-sơn khoái lạc

Mỹ-Linh nhanh nhẹn, giả vờ bị bệnh nằm dài trên tảng đá.Thân Thiệu-Thái lại ôm gối ủ rũ nhìn trời. Nguyên-Hạnh không thấy Sùng Phạm đâu y hỏi Bố Đại hòa thượng:
— Sư phụ. Sư bá đâu rồi.
Bố Đại cười hềnh hệch:
— Vẫn còn đâu đó.
Cao Thạch-Phụng nghe nói bực mình:
— Thôi đi anh. Em không muốn nhìn cái thằng bụng bự này chút nào cả.
Nguyên-Hạnh lấy chìa khóa mở cửa sắt. Y vào trong hang đá tìm kiếm vết tích Sùng-Phạm. Tìm một lúc y hỏi Thạch-Phụng:
Tiếp tục đọc

Anh hùng Tiêu Sơn – Hồi 29

HỒI THỨ HAI MƯƠI CHÍN

Cao tăng bảo quốc

Lão Xồi ngơ ngác hỏi:
— Cái nị nói sao? Ngộ không piết gì hết. Ngộ đi pán thuốc mà. Cái nị đau gì đó, ngộ pán rẻ cho. Thuốc của ngộ tốt lắm đó.
Thiếu niên trưởng toán quát lên:
— Mi đừng giả bộ nữa. Mi phóng độc làm cho hai mươi anh em bọn ta sống dở, chết dở. Đêm hôm qua người vào Hồng-hương cốc đốt hang đá làm năm người cháy thành than, lại đốt chết những anh em ta bị thương.
Trong khi lão Xồi phân trần với bọn thiếu niên Hồng-hương, một thiếu niên khác nhảy lên xe Mỹ-Linh. Gã giằng lấy dây cương ngựa từ tay Ngô Tuấn, rồi giong xe di. Chiếc xe quay ngược trở lại, hướng chùa Sơn-tĩnh. Mỹ-Linh nhìn Thiệu-Thái như cùng ước hẹn:
— Mình thử trở về nhìn cái mặt tên Nguyên-Hạnh xem y có còn đóng kịch được nữa không? Trong khi đó An-Việt dơ tay phân trần với bọn thiếu niên Hồng-hương:
Tiếp tục đọc

Anh hùng Tiêu Sơn – Hồi 30

HỒI THỨ BA MƯƠI

Nhật-Hồ độc chưởng

Sáng hôm sau, Thanh-Mai mua thêm chiếc xe ngựa nữa, rồi nàng với Bảo-Hòa ngồi chung cùng lên đường. Hai chiếc xe chạy như bay. Chỉ hơn một ngày, họ đã theo kịp chiếc xe lão Xồi. Lão Xồi hỏi Mỹ-Linh:
— Tiểu cô nương. Cô nương bị tụi nó bắt đi có sao không?
Mỹ-Linh lắc đầu:
— Chúng thấy bọn tôi vô can, nên thả cho đi. Không hiểu sao, chúng gặp ai cũng bắt, cũng khám.
Mỹ-Linh chỉ xe Bảo-Hòa:
Tiếp tục đọc